Lạc nhau giữa sài gòn

teenypizza.com - tình cảm là vậy, và lắng đọng và đớn đau luôn song hành. Chắc rằng bạn cũng như mình, cũng hổ hang ngùng để bắt đầu một chuyện tình. Thôi đành nhằm lòng yên ổn yên, để lời lặng tiếng, nhằm giữa nhì ta bao gồm một khoảng lặng đủ lẫn nhau nhìn lại quãng đời sẽ qua, và phần đường phía trước.

Bạn đang xem: Lạc nhau giữa sài gòn


Mình tốt kể cho bạn nghe chuyện cũ của mình, chuyện tôi đã giấu chôn lâu lắm, các chuyện nhưng mình ngỡ đã chẳng lúc nào có thể sớt phân tách với ai. Vậy mà với các bạn mình lại rất có thể trải lòng, thiệt lạ đề nghị không.Bạn hay bảo mình là fan sống với hoài niệm, xuất xắc nhớ phần đông chuyện tránh việc nhớ, những người dân không xứng đáng nhớ. Nhưng biết sao được, mình đâu chỉ là fan vô tình, bạn biết rõ điều ấy hơn bản thân mà. Tất cả lẽ, chúng ta chỉ trách vu vơ thay thôi.Sớm nay, trời trong thật trong với phần nhiều tia nắng len qua ô cửa ngõ nhỏ, mình nhảy nhạc cho các thanh âm tỏa cùng góc phòng. Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, bỗng dưng đâu mình bỗng dưng nhớ, nỗi lưu giữ xa xôi lắm rồi kéo nhau ùa đến. Mình chếnh choáng như người say, nhắm đôi mắt nằm im.Chiều thành phố sài gòn nhạt nắng, đường Hàn Thuyên trải lá vàng.Nhấp môi coffe đắng khi mùa thu sắp tànTừng dòng bạn qua phố, tay trong tay cười nóiChợt gồm nỗi nhớ xa xôi kiếm tìm về.
*

Mình nhớ lần mình về lại dùng Gòn, cách qua những con đường quen ngày mình và anh phổ biến đôi. Ngày xưa mình còn vượt trẻ, mang trong trái tim nhiều hoài bão của một sinh viên mới ra trường. Ngày ấy nơi mình làm việc gần bên bờ sông Sài Gòn, cứ độ 5h chiều là con đường lênh loang nước, ngập nửa xe. Chiều nào anh qua chỗ mình là xe lại cháy bugi, chở mình đi chơi thì bản thân ngồi yên trên xe cộ vừa hát vừa khua chân nghịch nước còn anh dắt xe pháo đi mà chẳng nói câu nào. Ngày xưa thật đẹp nhất biết bao.Mình nhớ tất cả lần mình mang đến ngày “khó tính” cáu gắt với anh. Anh chẳng hiểu nguyên do, điện thoại tư vấn điện hỏi mẹ mình. Thì ra phụ nữ có phần nhiều ngày siêu kỳ cục vậy, anh cười cợt cười. Tối đó đi làm về sẽ khuya, mặt đường vắng ngắt, chỉ tất cả vài giờ dế ri ri dưới ánh đèn đường quà lay vào gió đêm. Anh gõ cửa ngõ phòng mình, đưa một túi trái cây, ngồi tỉ mẫn gọt từng miếng lê mang lại mình. Thời gian đó, mình chỉ ước cả đời này được thuộc anh trải qua những điều và ngọt ngào như vậy. Đó là trái lê ngọt độc nhất mình từng được ăn.Mình đã có những lúc ước mơ cho 1 ngày maiDù vẫn biết thuở đầu có lúc em đã saiMà sao anh ơi ko dang tay níuĐể hạnh phúc trôi xa tầm tay.Hai đứa giận nhau, mình không gặp anh. 3h sáng sủa anh đứng ngóng trước chống mình, rồi viết miếng giấy nhỏ tuổi nhét vào bên dưới khe cửa. Sáng ra mình quét đơn vị không để ý, gồm chị chúng ta vô tình qua chơi nhặt được, hiểu được loại chữ của anh, chị chú ý mình rất khó khăn hiểu.“Em này, nam nhi nó vậy là nó yêu thương em lắm rồi đấy.”Mảnh giấy vỏn vẹn vài chữ: “Anh xin lỗi, anh yêu em.”Mình để mảnh giấy nhỏ ấy vào ví, mang theo rất nhiều năm trời, qua bao đoạn đường mình đi cơ mà chữ bên trên ấy đang nhòe theo tháng năm, theo rất nhiều giọt nước mắt mình. Anh từng nói “Yêu em anh đã bỏ qua cái tôi của chính mình rất nhiều”, và chắc hẳn rằng sẽ rất cực nhọc để kiếm được một tình nhân thương và chăm lo mình kỹ lưỡng như anh. Nhưng mà rồi, chẳng ai biết trước con đường tình mình đi còn bao xa, giỏi ngay từ khoảng thời gian rất ngắn tha thiết với nhau ấy vẫn thấy trong nhau một nỗi nhức ly biệt cơ mà duyên phận đã không cho thông thường đôi.Mình hối tiếc trót lỡ nói lên câu biệt lyĐể mãi mãi suốt kiếp vấn vương tình ái siGiờ đây trong trái tim anh không mang hình trơn khácMà cớ sao ko trở về trên đây với em.Mình chưa bao giờ mong anh tha thứ đến lỗi lầm mình tạo ra, cũng chỉ ước gì anh hận mình đi, anh ghét bỏ mình đi, ví như được vậy mình đã thấy vơi đi phần như thế nào những xốc nổi của thời ngây dại. Dẫu vậy chưa khi nào anh trách mình, nặng lời cùng với mình. Sinh nhật mình năm nào cũng mưa, cơn mưa dai dẳng đầm đìa của miền đất đỏ. Anh đứng trước ngõ công ty mình, sở hữu những một số loại trái cây bản thân thích. Bản thân định để anh đợi, đợi chán sẽ về, vì mình chỉ làm anh đau thì dám gì đâu nhưng nhận những từ anh mang đến thế?Vậy cơ mà mình chẳng đành lòng, mình ra chạm mặt anh, nước mưa chảy nhiều năm trên tóc, anh cười khôn xiết tươi trao quà mang lại mình, chúc sinh nhật vui vẻ. Mình quay sườn lưng đi mà lại đôi bờ vai run lên trong trận mưa chiều ấy. Giá chỉ như, giá bán như thời hạn quay quay trở về một lần mình sẽ hàn lắp lại hầu hết niềm nhức mình gây ra, mình sẽ không để anh trơ khấc giữ lòng thành phố sài gòn mà ra đi không một lời trợ thì biệt. Mình không ngoảnh lại, do mình không muốn anh thấy mình khóc chút nào. Chuyện bọn chúng mình, hãy để trận mưa chiều ni xóa thoa đi.
*

Mình ngồi yên nhìn những trái lê vàng, tín đồ run bần bật vì thâm nhập nước mưa. Mình gọt lê, chậm chạp ăn. Bản thân nhớ anh là tín đồ duy duy nhất biết một số loại trái cây mình thích, nam giới trai đầu tiên quan tâm mình những ngày bản thân ốm. Dẫu biết rằng cuộc sống quá ngắn để hoài tiếc những gì hotline là dĩ vãng, nhưng cũng cần được lắm số đông phút giây chú ý lại, như buổi chiều mưa bên những trái lê, mình cho phép mình được yếu đuối một vài ba lần trong đời. Mình thầm trách anh, sao ngày xưa anh không níu tay mình, không giữ mình, không tìm kiếm mình? có lẽ rằng nào vì chưng lòng từ trọng, do khi yêu vượt nhiều, con tín đồ ta sẽ tổn thương nhiều tới nỗi thà chịu đựng cơn đau ăn mòn còn hơn đồng ý một tình yêu bản thân trao trọn con tim mà người kia vẫn lỡ tiến công rơi?Lầm lỗi phút ấy quá rộng anh đâu thể quênĐành cất cách dẫu vẫn thương nhớ em triền miênĐể ký kết ức ấy mãi khắc chỗ trái tim mìnhThêm gần như vết thương thiệt sâu.

Xem thêm: Bật Mí: Michael Barbieri Tham Gia Dàn Diễn Viên Người Nhện: Trở Về Nhà Diễn Viên

Mình biết, bạn mà gọi được đầy đủ dòng này lại cười mình, bảo mình hoài niệm, nhớ chuyện xưa. Nhưng mình muốn bạn biết gần như gì bản thân nghĩ những điều tôi đã trải qua, vì mình với bạn gặp nhau quá muộn, lúc cả hai đã trải qua không ít đắng cay trong đời. Mình rất có thể một lần đủ lạc quan để cách về phía các bạn không?Tình yêu thương là vậy, ngọt ngào và lắng đọng và đớn đau luôn luôn song hành. Có lẽ bạn cũng như mình, cũng ngại ngùng ngùng để bắt đầu một chuyện tình. Thôi đành để lòng lặng yên, để lời lặng tiếng, để giữa nhị ta gồm một khoảng chừng lặng đủ lẫn nhau nhìn lại quãng đời đang qua, và phần đường phía trước. Để giữ lẫn nhau chút niềm tin, chút ấm áp nơi trái tim hoang lạnh lẽo bao ngày, rồi mình đang nhận đi ra đường đời mình đi sẽ cần phải có ai vào đời. Yêu cũng cần được nhiều lắm sự gan góc phải không?Ừ, chuyện cũ của mình, chuyện mình và sài gòn đấy. Bản thân hi vọng, mình và các bạn sẽ có cùng với nhau rất nhiều kỷ niệm, và giữ được nhau giữa mẫu đời vội vàng vã này.Nhớ chúng ta rất nhiều.© Lâm Hạ - teenypizza.com