Star

Tả cô lao công vào trường em

Mở bài: Với em, người tốt là những người ko ngại công việc vất vả vẫn cố gắng đóng góp đến mọi người. Cô vệ sinh công của trường em là người như vậy. Em đã gắn bó với ngôi trường tiểu học 5 năm cũng là ngần ấy thời gian em được quan sát thấy cô làm cho việc. Hình ảnh ấy luôn hiện hữu trong đầu em thật gần gũi cho dù em đã lên cấp hai và rời xa ngôi trường ngày ấy.

Bạn đang xem: Star

*

Thân bài:


Cô vệ sinh công của trường em thương hiệu Vui, cái thương hiệu nói lên tính cách của cô nhưng cuộc đời cô thì không được vui vẻ, hạnh phúc như vậy. Năm nay gồm lẽ cô chừng 50 tuổi, mái đầu cô đã điểm hoa râm. Mặc mặc dù cô thường đội chiếc nón rộng vành che kín cả nửa khuôn mặt và mái tóc nhưng mỗi lần cô nghiêng mình quét sân em vẫn thấy được mớ tóc trắng đen xen lẫn nhau như một áng mây trắng bồng bềnh giữa trời bị một vầng mây đen phủ lấy. Cơ hội trời mát mẻ, cô bỏ chiếc nón xuống và bới mớ tóc lên cao gọn gàng. Gương mặt cô không có gì đặc biệt, nếu ko để trung tâm bạn tất cả thể nhầm lẫn với gương mặt của những chị, các dì bán bánh, bán rau ở chợ. Một gương mặt xạm màu sắc sương gió và những nếp nhăn của thời gian. Mặt cô tròn tròn, vầng trán nhô cao thời gian nào cũng phất phơ những sợi tóc may bết lại bởi mồ hôi lấm tấm. Đôi mắt cô bé xíu tí được bao bọc kín bởi mặt hàng lông mi tương đối dài. Mỗi lần cười với chúng em, đôi mắt híp lại chỉ còn thấy nhì vệt ngắn chạy trên gương mặt. Vậy cơ mà em lại mê say ngắm chú ý mắt cô bởi nó chứa đựng điều gì bí ẩn, vừa vui lại vừa buồn. Đôi lông mày tương đối dày và nhiều năm uốn cong như một chiếc cầu nhỏ bắc vào vườn, chỉ gồm điều chiếc cầu này đã qua từng nào năm không được đánh điểm nên nó đã già đi rất nhiều. Cô Vui tất cả một khuôn miệng rộng và nụ cười rất tươi. Ở dòng tuổi xế chiều nhưng cô vẫn yêu thích đùa giỡn cùng lũ trẻ bọn chúng em. Mỗi lần chú ý chúng em tập hát trong lớp, cô lại hát theo giai điệu, nhìn miệng cô ngân nga em nghĩ cô còn rất trẻ, trẻ như cô giáo dạy nhạc của bọn chúng em.


Có thể vị lớn tuổi nên dáng cô cũng mập mạp như dáng của những bác ở gần nhà em. Mặc cho dù vậy cô vẫn nhanh nhẹn với những bước chân chắc chắn. Đôi chân chẳng ngại sảnh trường lạnh bức vào những trưa nắng hay thời gian sân trường ngập nước mưa thì cô vẫn thoăn thoắt vệ sinh chùi, quét dọn. Cô xuất xắc mặc bộ quần áo công nhân quét dọn, thỉnh thoảng lại gắng bằng bộ quần bà cha đã sờn cũ. Mỗi lần nhìn cô Vui mặc bà ba màu cà, em lại nhớ đến bà em ở quê, bà vẫn ưng ý nhất mặc bà ba màu tím. Bàn tay cô lớn bè, những ngón tay dài với chai sạn vày lúc nào cũng lao động. Em nghe các cô giáo bảo ban đêm về công ty cô còn phụ rửa chén cho một quán cơm gần nhà. Cô phải làm việc vất vả để nuôi một người mẹ già bệnh tật với đứa cháu mồ côi đang tuổi đi học. Cô không có chồng, không có con bắt buộc cô thường nói chú ý chúng em vui chơi, học bài bác cô cảm thấy vui như đang ngắm bé cháu bản thân chăm chỉ vậy. Em nhớ mấy lần trời mưa lớn lắm, ngập cả sân trường, bọn học trò ướt lướt thướt đang đứng đợi mẹ đến đón. Thời điểm ấy em chỉ là cô học trò lớp Một còn xa trường lại lớp bắt buộc rất lo sợ. Em đứng khóc bởi không thể ra bên ngoài đón mẹ. Cô Vui lại gần em cùng nói “Lại đây con gái, mẹ đang đợi ở cổng, lại đây, lên lưng cô mang đến quá dang”. Cô mỉm cười vẫy em lại. Cô khom người xuống cùng giúp em trèo lên lưng cô, cô cõng em lội qua sảnh ngập thừa gối, mưa vẫn rơi sao lòng em thấy ấm. Cũng vì chưng lần ấy em cảm thấy cô thật gần gũi, hiền lành như bà như dì em vậy.

Xem thêm: Thợ Phá Khóa Hà Nội Giá Rẻ 24H 0981619234, Sửa Khóa Tại Nhà Hà Nội Giá Rẻ【Phục Vụ 24/24 】


Kết bài: Đã lâu rồi em không tồn tại dịp về trường thăm mái trường, thăm thầy cô với thăm lại cô Vui. Chắc cô vẫn còn ở đấy, ngày ngày tiếng chổi tre xào xạc qua cửa lớp, vẫn nở nụ cười động viên những đứa học sinh nhút nhát cùng cũng sẽ dang đôi tay dắt chúng em đến với mẹ. Em mong thế nào cho cô luôn luôn khỏe mạnh để vui cùng mỗi thế hệ học sinh.